Tháng 6 về, những bông bằng lăng tím mộng mơ nở và lại tàn nhanh. Nắng đổ xuống, gay gắt tưởng như thiêu đốt mọi thứ tồn tại trên thế gian này. Trời xanh không một gợn mây trắng. Mãi mới có một cơn gió nhẹ lùa vào cửa sổ, rung rinh chiếc chuông gió nhỏ trong phòng. Hôm nay lại là một ngày chán nản. Nghĩ về quá khứ sao thấy nôn nao trong lòng. Mỗi đêm nằm ngủ lại mơ thấy giọng nói của bạn nhưng tỉnh lại là quên mất âm thanh ấy. Nhưng tôi cũng đủ biết có một cái gì đó thuộc về quá khứ đã bị bới móc lên. Thật sự mình quên nhanh vậy sao ?
Cứ ngỡ hôm nay trời nắng, thế mà mưa lại kéo đến chóng thế. Nhanh hơn tưởng tượng. Thế là mùa mưa lặng lẽ bắt đầu. Sài Gòn đón nhận cơn mưa đầu mùa sớm nhất. Thành phố sôi động như lắng xuống một cách vô hình. Tôi ngồi trong quán cafe nhỏ ngắm nhìn cơn mưa này. Thấy thế giới như dường tĩnh lại....chỉ có mình với mình ở một chốn bình yên. Tôi nhớ lại cơn mưa ấy 5 năm về trước. Ngồi nhâm nhi tách cafe và nhìn ra cửa sổ. Vị đắng cafe trên đầu lưỡi khiến con người miên man như đang lạc vào một thế giới khác - thế giới của những cơn mưa.
Từng giọt mưa cứ rơi, những chậu cây bé xíu bên bậu cử sổ như được tưới mát , từng hạt nước đang đọng dần trên lớp kính dày trông rất lãng mạn. Có những lúc mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man…Từ bé, tôi đã yêu những cơn mưa vì chúng mang theo hương vị của bầu trời. Có lẽ, chúng mang trời xanh đến gần mặt đất hơn là chỉ cảm nhận nó.
Tôi vẫn nhớ rất rõ về Mèo con ,một cô nàng nhỏ nhắn nhưng luôn vui vẻ và hòa đồng. Mèo con bắt chuyện với tôi rất thân thiện. Mèo học rất giỏi, đứng đầu lớp chúng tôi. Cô nàng này cũng rất tinh nghịch và không kém phần " ma ranh ". Có hôm, cậu ấy mua con chuột giả bỏ vào hộc bàn tôi và thế là tôi hét toáng lên. Mèo lại trêu tôi : " Hihi, cô bé chuột con nhút nhát. Đã sợ tớ chưa nào" Rồi cả bọn cùng cười khúc khích như chưa từng một có trò đùa vừa mới diễn ra ( ! ). Tuổi học trò hồn nhiên và vui tươi thật.
Mèo con thích mưa. Cô nàng hay kể cho tôi nghe những câu chuyện tự chế chưa có "giấy phép" lưu truyền trong lớp và thích đọc cho tôi những bài thơ con cóc do cả hai tự sáng tác. Chí ít đó cũng không hẳn là một sở thích quái đản cho lắm.
Rồi chuỗi ngày đau khổ đến với tôi, nhanh như một cái chớp mắt. Không bao trước, mẹ quyết định cho tôi chuyển trường. Hôm nghe tin ấy, tôi gào lên :
- Chỉ còn có 2 tháng nữa thôi mà, tại sao, tại sao?
- Ba mẹ đã quyết định cho con chuyển trường khác rồi. Mẹ nghe dạo này trường con có rất nhiều tin đồn xấu. Ba mẹ sợ học trong môi trường không lành mạnh sẽ có hại tới con. Năm nay con còn phải thi tuyển nửa đấy. Cố gắng tập trung nhé, đừng làm ba mẹ thất vọng.
Lời mẹ như cứa vào tim tôi một vết hằn đau đớn . Chuyển trường tức là sẽ phải chia tay bạn bè, thầy cô và cả Mèo nữa. Tôi lơ đi việc đó suốt cả tuần. Cố gắng tập trung học nhưng 2 chữ “ chuyển trường “ cứ lởn vởn trong đầu tôi. Tôi không thể nào tống chúng ra khỏi đầu được. Mèo như đã biết được chuyện đó. Cậu ấy hẹn tôi ra bờ sông.
Đạp xe thong dong đến bờ sông. Gió lùa vào mái tóc, gió ru một khúc hát. Bầu trời xanh lồng lộng, ánh nắng chiếu xuyên qua những kẽ lá. Hàng cây ven đường rung động tạo ra một âm thanh xào xạc của lá. Tôi không biết có chuyện gì xảy ra mà Mèo nói chuyện này rất nghiêm trọng.
- Cậu đừng bận tâm đến bọn tớ, hãy yên tâm chuyển trường đi - Mèo nói một cách lạnh lùng vô tình.
- Tớ không thể, tớ vẫn muốn được ở cạnh các cậu cơ. Tớ sẽ cố thuyết phục mẹ thay đổi quyết định !
Tôi như muốn khóc thét lên giữa nơi chốn vắng vẻ ấy. Đầu óc tôi quay cuồng, cứ như là một con thú dữ vô lương tâm.
- Sao cậu cứng đầu thế ! Tớ nói thế này mà cậu vẫn không chịu hiểu ra sao ? Cậu thấy cái tình bạn này có mang lại lợi ích gì không? Cho cả cậu và tớ Cậu ấy hét lên, thật đau khổ
- Tớ xin lỗi - Tôi chỉ biết lí nhí đáp lại sự bực tức trong người cậu ấy.
- Đừng xin lỗi tôi, cậu về đi. Ngày mai đi rồi thì đừng có mà gọi điện hay nhắn tin cho tôi nữa. – Mèo như là một con người khác, thật sự cậu ấy đã thay đổi rồi sao ?
- Tùy cậu, tớ thích thế - Tôi đáp lại, cố tỏ ra mình vẫn không sao. Không hề bị tổn thương hay tiếc nuối một chút nào
- Chúc cậu quen được nhiều bạn mới. Hãy sống cho thật hạnh phúc đi nhé. Đừng nghĩ về quá khứ nữa, nó đã qua rồi -Cậu ấy quay mặt bước đi. Để lại bao hồi ức đẹp đẽ lại.
*********
Cơn mưa ấy vẫn mang bao hoài niệm một thời. Mặt nước mênh mông phẳng lặng bị phá vỡ bởi những giọt mưa tí tách rơi chầm chậm…nhẹ nhàng và sâu lắng.
Tôi sẽ tự kết thúc những ngày đau thương này ở đây. Bước khỏi ngôi trường cũ vắng vẻ. Một chút lưu luyến cố níu giữ tôi lại. Mèo con không có mặt, cậu ấy xin nghỉ học cả ngày. Trong mưa, Vân chạy theo nói với tôi rằng đêm qua Mèo điện vừa nói vừa khóc trong nước mắt. Thật sự Mèo không muốn tôi ra đi một chút nào. Cậu ấy đau khổ hơn tôi gấp trăm lần…
Mèo đang khóc chăng ? Hay là mưa buồn thay cho cậu ấy ? Tôi chỉ biết ngồi thẩn thờ như một con người chưa biết đau khổ là gì.
*********
Mưa đã ngừng hẳn. Bầu không khí trở nên mát mẻ và dễ chịu hơn. Cây cỏ xanh mát. Tất cả mọi vật đều tươi mới. Luồng ánh sáng mong manh giữa vòm trời hiện ra, ấm áp và bình yên.
Tôi, giữa hiện tại và quá khứ vẫn luôn mộng mơ rồi sẽ có một ngày gặp lại cậu ấy - người bạn một thời áo trắng.
❥๖ۣۜ Và nàng hạ vẫn cứ đến rồi đi...
Zing Blog