Thế là mùa mưa lặng lẽ bắt đầu. Tokyo đón cơn mưa đầu mùa sớm nhất . Thành phố sôi động như lắng xuống 1 cách vô hình. Những chiếc ô đủ màu từ từ được bật mở, mọi người chen chúc vào tàu điện Tôi vào quán cà phê nhỏ giữa trung tâm thành phố. Đồ đạc ở đây làm từ gỗ, trông rất ấm cúng
- 1 tách socola nóng
- Vâng
Tôi ngồi nhâm nhi tách socola và nhìn ra cửa sổ. Từng giọt mưa cứ rơi, những chậu cây bé xíu bên bậu cử sổ như được tưới mát , từng hạt nước đang đọng dần trên lớp kính dày trông rất lãng mạn. Từ bé, tôi đã yêu những cơn mưa vì chúng mang theo hương vị của bầu trời. Có lẽ, chúng mang trời xanh đến gần mặt đất hơn là chỉ cảm nhận.
- Tôi... tôi ngồi đây được không?
- Tất nhiên, mời cô
- Cảm ơn anh
Cô gái ấy trông có vẻ xanh xao lắm. Cô ta khá rụt rè
- Cho tôi 1 ly bia
- Cô không uống được nước ép à?
- Vâng, tôi chỉ cảm nhận được vị bia và socola thôi. Tôi bị mất gần như hoàn toàn về cảm nhận vĩ giác
Cô ấy trả lời thật nhẹ nhàng. 1 lúc lâu sau, mưa rơi không còn nặng hạt nữa, cô ấy cũng đi. 1 tấm thiệp màu xanh nhạt có chiếc nơ ren trắng rơi xuống trên bậc thềm quán cà phê. Tôi cầm lên, ngoái nhìn cô ấy nhưng cô ấy đã rời khỏi quán cà phê rồi. Vô tình, tôi mở ra. 1 dòng chữ nắn nót hiện lên;
" Anh Matsuda ạ, thời gian qua bên anh em cảm thấy rất vui. Rất tiếc, em không thể ở bên anh nữa. Em bị căn bệnh Ung thư mãn tính giai đoạn cuối, không có cách nào chữa được. Em vô tình đánh rơi 1 giọt nước mắt xuống đáy biển và ngày em tìm được nó là ngày em hết yêu anh, đừng buồn anh nhé. Em sẽ luôn yêu thương anh dù có bao nhiêu thế kỉ trôi qua anh nhé"
Đó là câu chuyện tình của cô gái ấy. Nó lãng mạn như những cơn mưa nhưng lại kết thúc sớm như bao câu chuyện tình yêu buồn khác.
Zing Blog
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét