Nó bước vào lớp, lạnh toát sống lưng. Nhìn mặt ai cũng xanh vì mưa lạnh. Đã là chiều cuối cấp rồi sao, ai mà biết ! Vy thở dài, một cơn gió lạnh vô tình làm bay tóc nó. Vy cố chạm tay vào cánh cửa sổ nhưng hình như gió cản lại. Hôm nay, trời âm u buồn bã. Tiếng chim kêu ngoài kia nghe thảm thương. Cánh phượng buồn đã rơi trên ghế đá lặng lẽ. Cây cối tắm mình trong cơn mưa. Nó vẫn còn vương vấn những ngày qua. Mới đầu thu vào lớp, nó cô đơn lạc lõng. Mãi đến mùa đông nó mới kiếm được những người bạn thân rồi xuân sang thì tình bạn mới gắn bó như keo sơn. Và hè lại tới, nhanh đến mức mới trở mình một cái thì thảng thốt biết mình đã trải qua bao thăng trầm. Vy cứ hoà vào cuộc sống một cách tự nhiên mà quên mất thời gian không đợi. Mưa cứ rơi ngoài kia. Tôi mở ô ra, đi về phía sân cỏ để mặc Vy đứng thẩn thờ mong mưa ngừng rơi. Đời đúng là buồn thật ! Nếu tôi có đầu thai thì chỉ mong làm con chim bay trong đêm mưa thầm lặng. Tôi và nó !!
Serry - chan
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét