Thứ Hai, 22 tháng 6, 2015

Haizz, ngày mệt mỏi

Hơ, lại là một ngày mệt mỏi. Sáng trời mưa, trưa trời nắng. Ông trời quay mòng mòng như cái chong chóng. Ôi, định viết 1 bài blog nhưng lười wa nên thui lm đợi đến bữa nay

... Hôm nay ở nhà học bài. Học xong chả biết lm jì nên mik xem Gintama mấy tập. Sao bữa nay Gin dở thế ? Tự hỏi bữa nay mik có nên ngủ nướng ko ? Có ! Chính xác là như vậy

Mưa sướt mướt, mưa cứ đến không ngừng. Chả làm đc gì nên ngủ là tốt nhất. Chỉ việc nhào lên giường, đắp chăn rồi " khò " một phát là ngủ luôn. Thế đấy. Lúc nào trong đầu tôi cũng chỉ nghĩ tới việc cầu mưa. Đêm qua ngủ mớ bị anh hai chửi cho 1 trận nên thân. Anh nói làu bàu :
- Ngủ ko đc với con này. Suốt đêm nằm cứ nói Mưa đi mưa đi ko hà. Lần sau biến đi đừng ngủ vs anh nữa

Ko bít mik nói mớ như thế nên tôi cũng đành chịu ( bị tẩy não sau khi thức dậy**)

Bữa nay đành ngậm mồm lại, ko hé hon tiếng nào nhỡ ông anh kể với cả nhà thi toi T_ T. Hên ông anh đi chơi đêm nên cũng chả có tí thời giờ để ở nhà ( hú hú )

Thui, bận quá. KO ns nhìu vẩn vơ vớ vẩn nữa


Dream or reality ?





Định viết từ mấy hôm trước cơ mà lười, ầy
Nếu nói câu chuyện bắt đầu từ bao giờ thì thực ra rất là lâu rồi, cỡ 4 năm trước nên mình sẽ đại ý tóm gọn trong những sự kiện gần đây :3
Như 1 bài mình cũng nêu gần đây, tháng 3 vừa rồi đội nhảy có đăng kí số lượng người Nhật tiến. Tối thiểu 15tr/ng
Và bây giờ là cái ƯỚC MƠ
Mình vào Đội do bị dụ dỗ, biết đến đội cũng do con Gấu, bắt đầu từ số 0 đến bây giờ, lúc nào mình cũng mơ ước về việc biểu diễn ở Nhật. Tokyo phồn hoa náo nhiệt, 4 năm qua mình cứ nuôi niềm hy vọng, mình nhất định sẽ đi, sẽ đến bằng được nơi đó
THỰC TẾ
Vâng, khi mà mình đã đủ 18t, thậm chí là thừa, khi mà mình không học cấp 3 nữa thì cảm giác ước mơ đó trở nên gần hơn. Và năm nay, tháng 3 vừa rồi có đkí danh sách đi Nhật, mình đã không đăng kí.
Trích post trước đã nhắc đến 1 lần
” Thực sự mình rất mong chờ, nhưng tiền luôn là vấn đề muôn thuở. Đương nhiên mình sẽ không hỏi mẹ, 1 số tiền lớn như vậy, quả thật mình k dám hỏi. Cũng đi làm rồi, cũng biết tiền giá trị đến thế nào rồi, bản thân thì tích đến bao giờ mới đủ số tiền đấy mà đi. Nói thẳng ra nó qua xa xỉ, cho 1 tuần sống ở Nhật thế là rẻ nhưng vs mình thì … Như mấy năm trước thì chắc mình sống chết cố gắng xin được đi quá LOL giờ thì thấy thay vì tiền đấy mình làm đc bao nhiêu thứ. Nói là không tiếc nhưng vẫn tiếc đứt ruột ấy, thế nên mình quyết tâm khi nào đi làm ổn định rồi thì đi cũng chưa muộn, dù lúc đó phải chứng minh tài chính . Ai cũng có quyền mơ mộng phải không ”
Sau post đó cũng có bóng gió hỏi qua mẹ, mẹ chỉ bảo thôi ở nhà, đi làm gì, mình cũng ậm ừ cho qua. May quá, mẹ phản đối, vậy là mình lại có 1 động lực ở lại nước và đỡ cảm thấy xót tiền
Đáng tiếc là câu chuyện chưa dừng ở đó, hôm qua bên trường mẹ có tổ chức chương trình tìm hiểu Văn hóa Nhật bản. Mẹ nói chuyện với ông giám đốc trung tâm giao lưu văn hóa NB, lúc chiều về ăn cơm thấy mẹ bảo ông ý nói hè năm nay bên Nhật có lễ hội yosakoi đấy. Mình cũng bảo năm nay đội con sang đó 1 tuần, khoảng từng này … Mẹ bảo mẹ cho tiền đi Nhật, con đăng kí đi. Mình cứ bảo thôi,nào là Đội chỉ lấy 40 người sang, nào là mình chưa tập bài mới, mẹ thì bảo hay mẹ gọi cho chị trưởng nhóm nhé. Bất ngờ, thực sự bất ngờ…
Chính nó khiến mình bắt đầu phân vân, số tiền đó cho 1 tuần bên Nhật hay dùng tiền đấy làm việc khác. Lúc đầu bản thân đã rất quyết tâm để không thèm muốn được như con Gấu, hỏi bố mẹ gật đầu cái rụp, cho đi luôn, và đương nhiên, đã thành công, mình đã mất khá khá thời gian thuyết phục bản thân rằng không nên đi. Và giờ vì câu nói của mẹ mà mọi thứ đang lung lay, đi hay không đi, ước mơ hay thực tế
Mình đã nghĩ, nghĩ mòn cả người mà vẫn chưa quyết định được. Nếu hỏi con Gấu chắc chắn nó sẽ lôi kéo mình đi bằng được, thế nên mình vẫn im lặng với nó. Rút cục bản thân còn phải nghĩ bao lâu, trời ơiiiiiiiiiii
Nhiều khi chợt nghĩ, mình nhiều bạn thật nhưng khi cần thì kiếm quanh chẳng có ai để tâm sự, tình bạn hóa ra chỉ mỏng như tờ giấy thấm dầu =))))))
Thế nên, bài này chỉ là lảm nhảm trong lúc chưa quyết định được vấn đề, chỉ vậy thôi.
                                                                   ~ Helchan

Tóc ngắn

Với mái tóc ngắn đó, tôi đã dần mất đi sự tự tin vốn có. Mái tóc tôi thật sự rất và rất ngắn , nếu nói thẳng ra thì nó chỉ có tới cổ. Mọi người đều cười và ghẹo tôi rằng:
" Ê, con nhỏ trai đội lốt gái đến rồi kìa ! Haha"
" Vậy hả ? Nó là trai đúng không ?"
Sống trong sự tự ti khiến tôi sa sút trong việc học hành hẳn đi. Mỗi ngày đều phải đối mặt với việc bị nói là con trai đội lốt gái thật khủng khiếp. Cho tới khi cậu ấy chuyển đến. Cậu cũng chỉ cao bằng tôi. Là con gái với nhau nên cậu ấy bắt chuyện với tôi rất dễ dàng. Đó là người đầu tiên nói thích mái tóc ngắn này. Hôm đó, cậu ấy nhẹ nhàng mân mê mái tóc tôi hồi lâu rồi nói:
" Tớ ước ao có được mái tóc như cậu đấy. Cậu là một cô gái rất hạnh phúc "
" Cậu nói thật chứ?"
" Thế tớ đùa làm gì cho mệt nhỉ"
" Ừ"
Câu nói đó đã cho tôi thêm sức sống, tiếp thêm sức mạnh cho những ngày tháng sau này khi tôi đối mặt trước 1 cánh cửa mới mẻ.
"Tóc ngắn khiến cuộc sống ta thêm phần mới lạ, hãy thoải mái biến tấu đúng theo phong cách mình yêu vì chúng ta là CON GÁI mà. "



Zing Blog

Test Tiếng anh ~~ AEG

1: Nghe và điền từ còn thiếu

When I ___a child
I had nobody in this world
I was _ alone,
Just a __ little quiet girl
When I tried _ speak
Words I wanted to say were gone
"Someone take me soon
I've been waiting __ far too long"
Bài 2: Dịch từ Việt sang Anh , Việt sang Anh
Bản song ca tuyệt diệu cộng hưởng cùng những khúc ca của tôi. => ------------------
As the harmonies interweave => ---------------
Fly on wings of celerity, swift and true  =>
-------------------
Bài 3: Những câu sau thuộc thì nào ? Hãy đặt một câu ví dụ cho mỗi thì có trong bài ?
* Lưu ý : Viết tên thì bằng Tiếng Anh
A sublime duet is resonanting through my song
Tense :
EX: _________________________________
We will find our enlightenment inside the serenade
Tense:
EX: _________________________________
I was home and I learned to play the chords true and strong
Tense:
EX: __________________________________

Video: A symphony of Justice

Nguồn bài viết : Sưu tầm



Chủ Nhật, 21 tháng 6, 2015

Mưa kí ức

Tháng 6 về, những bông bằng lăng tím mộng mơ nở và lại tàn nhanh. Nắng đổ xuống, gay gắt tưởng như thiêu đốt mọi thứ tồn tại trên thế gian này. Trời xanh không một gợn mây trắng. Mãi mới có một cơn gió nhẹ lùa vào cửa sổ, rung rinh chiếc chuông gió nhỏ trong phòng. Hôm nay lại là một ngày chán nản. Nghĩ về quá khứ sao thấy nôn nao trong lòng. Mỗi đêm nằm ngủ lại mơ thấy giọng nói của bạn nhưng tỉnh lại là quên mất âm thanh ấy. Nhưng tôi cũng đủ biết có một cái gì đó thuộc về quá khứ đã bị bới móc lên.  Thật sự mình quên nhanh vậy sao ?

Cứ ngỡ hôm nay trời nắng, thế mà mưa lại kéo đến chóng thế. Nhanh hơn tưởng tượng. Thế là mùa mưa lặng lẽ bắt đầu. Sài Gòn đón nhận cơn mưa đầu mùa sớm nhất. Thành phố sôi động như lắng xuống một cách vô hình. Tôi ngồi trong quán cafe nhỏ ngắm nhìn cơn mưa này. Thấy thế giới như dường tĩnh lại....chỉ có mình với mình ở một chốn bình yên. Tôi nhớ lại cơn mưa ấy 5 năm về trước. Ngồi nhâm nhi tách cafe và nhìn ra cửa sổ. Vị đắng cafe trên đầu lưỡi khiến con người miên man như đang lạc vào một thế giới khác - thế giới của những cơn mưa. 
Từng giọt mưa cứ rơi, những chậu cây bé xíu bên bậu cử sổ như được tưới mát , từng hạt nước đang đọng dần trên lớp kính dày trông rất lãng mạn. Có những lúc mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man…Từ bé, tôi đã yêu những cơn mưa vì chúng mang theo hương vị của bầu trời. Có lẽ, chúng mang trời xanh đến gần mặt đất hơn là chỉ cảm nhận nó. 

Tôi vẫn nhớ rất rõ về Mèo con ,một cô nàng nhỏ nhắn nhưng luôn vui vẻ và hòa đồng. Mèo con bắt chuyện với tôi rất thân thiện. Mèo học rất giỏi, đứng đầu lớp chúng tôi. Cô nàng này cũng rất tinh nghịch và không kém phần  " ma ranh ". Có hôm, cậu ấy mua con chuột giả bỏ vào hộc bàn tôi và thế là tôi hét toáng lên. Mèo lại trêu tôi : " Hihi, cô bé chuột con nhút nhát. Đã sợ tớ chưa nào" Rồi cả bọn cùng cười khúc khích như chưa từng một có trò đùa vừa mới diễn ra ( ! ). Tuổi học trò hồn nhiên và vui tươi thật.
 Mèo con thích mưa. Cô nàng hay kể cho tôi nghe những câu chuyện tự chế chưa có "giấy phép" lưu truyền trong lớp và thích đọc cho tôi những bài thơ con cóc do cả hai tự sáng tác. Chí ít đó cũng không hẳn là một sở thích quái đản cho lắm.
Rồi chuỗi ngày đau khổ đến với tôi, nhanh như một cái chớp mắt. Không bao trước, mẹ quyết định cho tôi chuyển trường. Hôm nghe tin ấy, tôi gào lên :
   - Chỉ còn có 2 tháng nữa thôi mà, tại sao, tại sao?
  - Ba mẹ đã quyết định cho con chuyển trường khác rồi. Mẹ nghe dạo này trường con có rất nhiều tin đồn xấu. Ba mẹ sợ học trong môi trường không lành mạnh sẽ có hại tới con. Năm nay con còn phải thi tuyển nửa đấy. Cố gắng tập trung nhé, đừng làm ba mẹ thất vọng.
Lời mẹ như cứa vào tim tôi một vết hằn đau đớn . Chuyển trường tức là sẽ phải chia tay bạn bè, thầy cô và cả Mèo nữa. Tôi lơ đi việc đó suốt cả tuần. Cố gắng tập trung học nhưng 2 chữ “ chuyển trường “ cứ lởn vởn trong đầu tôi. Tôi không thể nào tống chúng ra khỏi đầu được. Mèo như đã biết được chuyện đó. Cậu ấy hẹn tôi ra bờ sông.
Đạp xe thong dong đến bờ sông. Gió lùa vào mái tóc, gió ru một khúc hát. Bầu trời xanh lồng lộng, ánh nắng chiếu xuyên qua những kẽ lá. Hàng cây ven đường rung động tạo ra một âm thanh xào xạc của lá. Tôi không biết có chuyện gì xảy ra mà Mèo nói chuyện này rất nghiêm trọng.
   -   Cậu đừng bận tâm đến bọn tớ, hãy yên tâm chuyển trường đi  - Mèo nói một cách lạnh lùng vô tình.
   -    Tớ không thể, tớ vẫn muốn được ở cạnh các cậu cơ. Tớ sẽ cố thuyết phục mẹ thay đổi quyết định !
      Tôi như muốn khóc thét lên giữa nơi chốn vắng vẻ ấy. Đầu óc tôi quay cuồng, cứ như là một con thú dữ vô lương tâm.
   -   Sao cậu cứng đầu thế ! Tớ nói thế này mà cậu vẫn không chịu hiểu ra sao ? Cậu thấy cái tình bạn này có mang lại lợi ích gì không? Cho cả cậu và tớ         Cậu ấy hét lên, thật đau khổ
      -       Tớ xin lỗi - Tôi chỉ biết lí nhí đáp lại sự bực tức trong người cậu ấy.
      -       Đừng xin lỗi tôi, cậu về đi. Ngày mai đi rồi thì đừng có mà gọi điện hay nhắn tin cho tôi nữa. – Mèo như là một con người khác, thật sự cậu ấy đã thay đổi rồi sao ?
      -        Tùy cậu, tớ thích thế - Tôi đáp lại, cố tỏ ra mình vẫn không sao. Không hề bị tổn thương hay tiếc nuối một chút nào
     -         Chúc cậu quen được nhiều bạn mới. Hãy sống cho thật hạnh phúc đi nhé. Đừng nghĩ về quá khứ nữa, nó đã qua rồi -Cậu ấy quay mặt bước đi. Để lại bao hồi ức đẹp đẽ lại. 
*********
Cơn mưa ấy vẫn mang bao hoài niệm một thời. Mặt nước mênh mông phẳng lặng bị phá vỡ bởi những giọt mưa tí tách rơi chầm chậm…nhẹ nhàng và sâu lắng. 
Tôi sẽ tự kết thúc những ngày đau thương này ở đây. Bước khỏi ngôi trường cũ vắng vẻ. Một chút lưu luyến cố níu giữ tôi lại. Mèo con không có mặt, cậu ấy xin nghỉ học cả ngày. Trong mưa, Vân chạy theo nói với tôi rằng đêm qua Mèo điện vừa nói vừa khóc trong nước mắt. Thật sự Mèo không muốn tôi ra đi một chút nào. Cậu ấy đau khổ hơn tôi gấp trăm lần…
Mèo đang khóc chăng ? Hay là mưa buồn thay cho cậu ấy ? Tôi chỉ biết ngồi thẩn thờ như một con người chưa biết đau khổ là gì.
*********
Mưa đã ngừng hẳn. Bầu không khí trở nên mát mẻ và dễ chịu hơn. Cây cỏ xanh mát. Tất cả mọi vật đều tươi mới. Luồng ánh sáng mong manh giữa vòm trời hiện ra, ấm áp và bình yên.
  Tôi, giữa hiện tại và quá khứ vẫn luôn mộng mơ rồi sẽ có một ngày gặp lại cậu ấy - người bạn một thời áo trắng.

                                                ❥๖ۣۜ Và nàng hạ vẫn cứ đến rồi đi...






Zing Blog

Gửi nghìn lời yêu thương



*************

                                                    Cảm ơn 


~ Có thể những dòng status không đủ để có thể viết hết lời mình...

Mình và bạn, 2 con người, 2 thế giới hoàn toàn khác nhau. Mình luôn bị cô lập về một phía, cô đơn...lạnh lẽo .Còn bạn thì khác, một con người hoàn hảo. Luôn vui vẻ, hòa đồng và rất dễ gần. Rồi thì một ngày, mình nhận ra rằng : " Chúng ta rất giống nhau ".
Ai cũng nghĩ bạn xuất thân từ một gia đình đầm ấm, hạnh phúc nhưng mọi chuyện không như tưởng tượng. Nhà nghèo, gia đình đông con. Cha bạn thất nghiệp, lại là một kẻ nát rượu. Mẹ bạn phải bán hàng rong ngoài đường giữa cái nắng ngay ngắt của Sài Gòn. Còn bạn phải đi thu gom phế liệu ngoài giờ học. Cuộc sống còn thiếu thốn rất nhiều. Mình đã vô tình biết được. Chỉ nghĩ thôi đã thấy nghẹn lòng. Mình may mắn hơn bạn rất nhiều. Gia đình khá giả, ba mẹ luôn yêu thương, chiều chuộng và mình lại còn là con một. Nhưng ba mẹ mình làm việc suốt ngày, không có thời gian trò chuyện, tâm sự cùng mình. Mình đã tự biết thân biết phận từ lúc còn học lớp 5. Mình có thể thấy rõ khoảng cách giữa mình và ba mẹ, nó rất xa. Bạn biết không, có đôi lúc ở nhà một mình. Mình đã khóc : " Con ghét ba mẹ, con rất ghét cả 2 người. Những con người không có trái tim ". Cuộc đời này sao lắm đau buồn. Mỗi mảnh đời là một câu chuyện, có lúc buồn, lúc vui. 

Mình và bạn chơi thân với nhau từ đó. Chúng ta luôn ngồi tâm sự bên nhau và bạn luôn là người hiểu mình nhất. Bạn đã cùng mình hun đắp những ước mơ, những khát vọng. Lúc cha mất, bạn đã tới chỗ mình. Bạn đã khóc rất nhiều, như một đứa trẻ. Mình an ủi bạn, mình không biết cách nào để bạn vui lên. Mình là con ngốc phải không ? Bạn thì khác, bạn luôn kể cho mình nghe những câu chuyện cười, hát cho mình và có lúc, bạn ru những câu hát " Ầu ơ ".
Dòng thời gian cứ trôi qua, đã 5 năm chúng ta trở thành bạn thân. Mình cứ nghĩ rằng, bạn sẽ mãi mãi bên mình . Nhưng... Mọi thứ đã bị phá vỡ. Hôm ấy, trong giờ học, bạn ngất lịm đi. Mấy ngày nay bạn xanh xao lắm. Rồi bác sĩ cho biết bạn đã bị HIV, giai đoạn cuối. Mình đoán được phần nào, chắc là lúc đi nhặt phế liệu, bạn vô tình giẫm phải kim tiêm đã qua sử dụng. Ông Trời thật độc ác. Mình khóc cho bạn, cho những kỉ niệm ngây ngô thời áo trắng. Rồi bạn nằm trong viện, khuôn mặt xương xương tái đi nhiều lắm. Nước da trắng, trông bạn rất đau khổ biết nhường nào. Bạn thương mẹ, thương em và đã khóc. 2 hàng mi đẫm lệ buồn. Bạn yếu ớt nói với mình :
" Có lẽ hôm nay là ngày cuối, cậu hãy giúp tớ thường xuyên ghé qua chơi với em tớ.  Nó thât sự cô đơn lắm, nó cũng bị người khác ruồng bỏ. "
 " Ừ, tớ hứa "
Ngoài cửa sổ, mưa đang rơi. Từng giọt mưa nhỏ, trong suốt. Óng ánh đọng trên của sổ. Chậu hoa hồng mình mua đã nở, màu đỏ thắm rất đẹp. Mùi hương của những bông hồng tỏa, dịu dàng và êm đềm. Những cảm xúc đang hòa lẫn vào nhau, rối loạn hơn bao giờ hết.

11 giờ đêm hôm ấy, bạn mất. Mình thất thần. Sáng hôm sau, đam tang cậu được tổ chức. Mình lấy tiền dành dụm, chỉ mua được một đóa hồng trắng và một tấm thiệp có ghi 3 chữ :  CẢM ƠN CẬU !

 Đã được 3 năm kể từ ngày bạn mất. Bây giờ nhìn lại quá khứ chợt muốn khóc thật to. Tại sao đến bây giờ mình vẫn cứ mơ thấy hình bóng của một ai đó, lặng lẽ đứng một mình trong đêm mưa. Mọi thứ giờ đã thay đổi nhiều lắm, nhưng tình cảm của mình dành cho bạn vẫn thế, vẫn mãnh liệt như ngày đầu.
Hương Giang
Bài hát: Arigatou- Kokia


Chủ Nhật, 7 tháng 6, 2015

~ ♥ Mãi mãi là Yêu Thương

Thế là mùa mưa lặng lẽ bắt đầu. Tokyo đón cơn mưa đầu mùa sớm nhất . Thành phố sôi động như lắng xuống 1 cách vô hình. Những chiếc ô đủ màu từ từ được bật mở, mọi người chen chúc vào tàu điện Tôi vào quán cà phê nhỏ giữa trung tâm thành phố. Đồ đạc ở đây làm từ gỗ, trông rất ấm cúng
- 1 tách socola nóng
- Vâng
Tôi ngồi nhâm nhi tách socola và nhìn ra cửa sổ. Từng giọt mưa cứ rơi, những chậu cây bé xíu bên bậu cử sổ như được tưới mát , từng hạt nước đang đọng dần trên lớp kính dày trông rất lãng mạn. Từ bé, tôi đã yêu những cơn mưa vì chúng mang theo hương vị của bầu trời. Có lẽ, chúng mang trời xanh đến gần mặt đất hơn là chỉ cảm nhận.
- Tôi... tôi ngồi đây được không?
- Tất nhiên, mời cô
- Cảm ơn anh
Cô gái ấy trông có vẻ xanh xao lắm. Cô ta khá rụt rè
- Cho tôi 1 ly bia
- Cô không uống được nước ép à?
- Vâng, tôi chỉ cảm nhận được vị bia và socola thôi. Tôi bị mất gần như hoàn toàn về cảm nhận vĩ giác
Cô ấy trả lời thật nhẹ nhàng. 1 lúc lâu sau, mưa rơi không còn nặng hạt nữa, cô ấy cũng đi. 1 tấm thiệp màu xanh nhạt có chiếc nơ ren trắng rơi xuống trên bậc thềm quán  cà phê. Tôi cầm lên, ngoái nhìn cô ấy nhưng cô ấy đã rời khỏi quán cà phê rồi. Vô tình, tôi mở ra. 1 dòng chữ nắn nót hiện lên;
" Anh Matsuda ạ,  thời gian qua bên anh em cảm thấy rất vui. Rất tiếc, em không thể ở bên anh nữa. Em bị căn bệnh Ung thư mãn tính giai đoạn cuối, không có cách nào chữa được. Em vô tình đánh rơi 1 giọt nước mắt xuống đáy biển và ngày em tìm được nó là ngày em hết yêu anh, đừng buồn anh nhé. Em sẽ luôn yêu thương anh dù có bao nhiêu thế kỉ trôi qua anh nhé"
Đó là câu chuyện tình của cô gái ấy. Nó lãng mạn như những cơn mưa nhưng lại kết thúc sớm như bao câu chuyện tình yêu buồn khác.
Nó khắc sâu vào tim tôi và nhắc nhở hãy biết trân trọng từng khoảnh khắc bên người tôi yêu thương.





Zing Blog

☜♥☞ Một ngôi sao cô đơn trong mưa ☜♥☞

Bạn như một ngôi sao trên bầu trời bao la kia mà tôi chỉ thấy nhưng không bao giờ chạm đến. Chỉ thấy thôi cũng đã là một cảm xúc thật  sự khó nói nên lời với tôi. Bạn luôn tỏa sáng, hiền diệu và chân thành nữa. Tôi không biết rằng bạn đang che giấu đi sự cô đơn trong trái tim mình. Nó cứa những vết thương vào mỗi nhịp đập con tim. Và khi bạn nói được 2 từ TẠM BIỆT với tôi thì cũng là lúc bạn ngục xuống trước mắt tôi. Một ngôi sao vụt tắt để lại trong tôi bóng tối âm u và dày đặc đến mu mị. Bạn thật sự, thật sự là ánh đèn trong cuộc đời tôi... Xin hãy can đảm, mạnh mẽ để có thế dũng cảm hơn và chúng ta sẽ cùng nhau bước đi trong bóng tối mà không run sợ gì nữa nhé ! Nhất định không được khóc nữa dù tôi không ở bên bạn, ngôi sao bé nhỏ của tôi.
                                                                                              Serry - chan




Bốn mùa kí ức

~  Đây là bài blog cuối cùng Shinoi viết, thân tặng các bạn đang đọc đã ủng hộ mình trong suốt thời gian qua ~

Một mùa hạ đầy nắng đã đến. Tớ nhớ miên man hôm nào là đầu xuân, thời tiết se lạnh, mùi cây cỏ thoảng nhẹ trên mái tóc cậu. Thế mà bây giờ phượng đến, hạ cũng thế, chúng đến lặng lẽ và vô cảm làm sao.
Ichiru, tớ sẽ nhớ mãi 280 ngày cùng các cậu và cả những kỉ niệm ngây ngô tuổi học trò. Hôm nay, tớ nghe bài 1 years, 2 months and 20 days và chợt bật khóc. Tại sao?Bốn mùa cứ luân phiên nhau thay đổi, tớ chỉ muốn mùa đông ngưng lại để được nắm đôi bàn tay cậu và Trúc thật chặt thôi. Rồi những ngày sau, thu tới. Chắc chắn là thời tiết sẽ đẹp, đúng như cậu mong ước. Cậu đừng nhớ đến tớ nhé, Ichiru. Một ngày nào, tớ sẽ gặp lại cậu, vào mùa hạ. Bây giờ tớ đang khóc, thật đấy. Rồi mùa xuân tớ sẽ trở lại nơi đó, tớ sẽ sống hạnh phúc cả bốn mùa, đừng lo rằng tớ sẽ nói lời TẠM BIỆT nhé. Tớ xin lỗi ngày qua đã lạnh lùng nhưng thật ra tớ chẳng muốn thế đâu, bạn thân yêu ạ !




Thế mà mưa vẫn rơi


Nó bước vào lớp, lạnh toát sống lưng. Nhìn mặt ai cũng xanh vì mưa lạnh. Đã là chiều cuối cấp rồi sao, ai mà biết ! Vy thở dài, một cơn gió lạnh vô tình làm bay tóc nó. Vy cố chạm tay vào cánh cửa sổ nhưng hình như gió cản lại. Hôm nay, trời âm u buồn bã. Tiếng chim kêu ngoài kia nghe thảm thương. Cánh phượng buồn đã rơi trên ghế đá lặng lẽ. Cây cối tắm mình trong cơn mưa. Nó vẫn còn vương vấn những ngày qua. Mới đầu thu vào lớp, nó cô đơn lạc lõng. Mãi đến mùa đông nó mới kiếm được những người bạn thân rồi xuân sang thì tình bạn mới gắn bó như keo sơn. Và hè lại tới, nhanh đến mức mới trở mình một cái thì thảng thốt biết mình đã trải qua bao thăng trầm. Vy cứ hoà vào cuộc sống một cách tự nhiên mà quên mất thời gian không đợi. Mưa cứ rơi ngoài kia. Tôi mở ô ra, đi về phía sân cỏ để mặc Vy đứng thẩn thờ mong mưa ngừng rơi. Đời đúng là buồn thật ! Nếu tôi có đầu thai thì chỉ mong làm con chim bay trong đêm mưa thầm lặng. Tôi và nó !!
                                                                                               Serry - chan








 

Lục lạc xanh

Chuyện dài kì cho lứa tuổi teen


Du rùng mình. Buổi sáng tháng 6 nóng hầm hập nếu không có máy điều hòa khiến thằng chiến binh như nó đành cưỡng lại việc nướng thêm 5 phút mỗi lần và phải dậy lúc " mờ sáng " theo suy nghĩ của nó. " Mờ sáng " ở đây là lúc 8 giờ, chí ít là điều đó đã được trả giá với mẹ ( ? ).

- Cái lục lạc quỷ quái này - Thằng nhóc hét lên tron sự bực bội

Lục lạc màu xanh treo bên cửa sổ khẽ rung lên như muốn chọc tức nó. Cái lục lạc đã khiến thằng nhóc dấn thân vào một cuộc phiêu lưu kì lạ, đầy hồi hộp và có những bài học thật quý giá. Câu chuyện của chúng ta bắt đầu từ đây.

                                 ------------ ~~~~~~~~~ OoO ~~~~~~~~~ ----------

 Ca học thêm toán nâng cao hè của nó thật kinh khủng. Du chỉ ước trốn xuống đất ngủ khò một giấc trong khi mấy đứa kia phải học thôi. Nhiệm vụ đầu tiên mỗi sáng của nó là tắm tắp. Cứ mỗi khi tắm sáng, Du nhà ta đều hét toáng lên:

- Á... OÁI... À !
Mẹ đang chuẩn bị bữa sáng toàn sữa béo cho nó khá ngạc nhiên và chạy về phía phòng tắm, đập cửa hỏi:

- Nhanh lên, con làm gì trong đó thế hả?

- Con, con chỉ la cho tống khí độc buổi sáng ra ngoài thôi mẹ -  Du rụt rè đáp

- Thế à, nhanh nào con. Phải đi học nữa đấy - Mẹ hối thúc nói

- Vâng - Du đáp nhẹ

Sợ nước là điểm yếu đáng ghét của cậu chiến binh nhỏ. Nó cao một mét sáu mươi mốt nhưng có điều hơi ròm và chỉ bằng một học sinh lớp 7 thôi. Mẹ đã cố gắng khiến nó tăng cân và phát phì thì càng tốt vì bà đã có biện pháp giải quyết nếu cậu con trai đẹp đẽ và thông minh của bà gặp chuyện đó. Du thì lại tìm mọi cách ngăn chặn việc có chất béo " tấn công " cơ thể " quá hoàn hảo " của nó. Thật là một cuộc chiến đồ ăn dài chưa có kết thúc.
- Con đi học thêm đây ạ ! - Du nói

Rồi nó lao ra khỏi nhà, phóng vù vù trên chiếc xe đạp đua thể theo màu đen tuyệt đẹp mà bố mẹ đã mua cho nó lúc nó đạt giải Toán cấp thành phố. Du luôn hãnh diện về chiếc xe đạp của nó. Thằng nhóc đi khá nhanh, nó chăm chú nhìn cái đồng hồ thợ lặn đeo trên tay mình rồi thở dài:

- Chỉ còn 5 phút nữa là bắt đầu giờ học rồi.



          ------------------------------------------ OoO --------------------------------------


Sự tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa

Có ai đó nói rằng: "Hãy đi đến tận cùng của sự tuyệt vòng để thấy nó cũng đẹp như một bông hoa..."
Cuộc sống luôn tạo ra những bất ngờ, kể cả trong khổ đau và tuyệt vọng vẫn sẽ có những điều kỳ diệu dành cho mỗi người. Chỉ là con người ta có đủ bình tĩnh, tĩnh táo để nhận ra, khám phá được bông hoa nở phía tận cùng của tuyệt vọng không thôi...
~o~
Tôi đứng trên sân thượng tòa chung cư 9 tầng, gió lồng lộng thổi vào mặt. Tôi không biết mình đã làm sai điều gì, tất cả mọi thứ đang quay lưng với tôi, hình như không một ai trên thế giới này có thể hiểu được tôi.
Nỗi đau của tôi quá lớn. Không ai... phải, không ai có thể chia sẻ được với tôi. Tôi đau xót vì thấy mình thật cô đơn. Tôi muốn mình thoát khỏi tình trạng này, tôi đã chịu quá nhiều đau khổ rồi. Thế nên tôi quyết định... nhảy xuống. Có lẽ đó là cách duy nhất giải thoát tôi khỏi muộn phiền...
Ngang qua tầng 9, tôi nhìn thấy gương mặt sưng húp của người phụ nữ ấy. Bà là y tá của một phòng mạch tư. Bao nhiêu tiền kiếm được đều được lão chồng tệ bạc nướng vào sòng bạc. Không biết bao nhiêu lần hắn "thượng cẳng chân hạ cẳng tay" với bà. Vậy là hôm nay, bà lại vừa hứng chịu một cơn thịnh nộ.
Tầng 8... cái dáng khắc khổ của ông lão cô đơn. Ông ở chung cư này đã lâu rồi, hàng tháng đều có tiền trợ cấp nhưng tuyệt nhiên không một ai đến thăm ông. Ngày ngày ông vẫn lục lọi trong hộp thư của mình rồi lặng lẽ trở lên tay không. Vậy là hôm nay, ông vẫn chẳng có thư.
Tầng 7, cậu sinh viên vẫn đang cắm cúi vào trang việc làm của tờ tạp chí. Tốt nghiệp với bảng thành tích không tốt lắm, thế nên mãi mà cậu vẫn chưa tìm được một việc gì tử tế. Gấp tờ báo lại. Vậy là hôm nay... cuộc tìm kiếm của cậu vẫn vô vọng.
Tầng 6, cô gái trẻ vừa chia tay với bạn trai. Tôi từng thấy họ rất thắm thiết bên nhau, rồi chẳng hiểu lý do gì, chàng trai không đến thăm cô nữa. Cô gái ở lì trong phòng, cô không có nhiều bạn. Cô khóc. Vậy là hôm nay, cô vẫn không có gì ngoài một tình yêu đã mất.
Tầng 5, đôi vợ chồng cãi nhau inh ỏi. Cả hai đều là công nhân của nhà máy dệt. Thu nhập không đủ đáp ứng cho nhu cầu sinh hoạt, điều đó khiến họ trở nên cáu gắt và nóng giận với tất cả mọi thứ xung quanh. Vậy là hôm nay... họ lại có thêm một trận tranh cãi nảy lửa để tạm quên đi cuộc mưu sinh.
Tầng 4, thằng bé vừa thi trượt đại học. Nó được dạy bảo rằng sẽ không làm được gì nếu không đỗ đại học. Chăm chỉ học hành bấy lâu, kết quả lại không như mong muốn. Nó thẫn thờ đi ra đi vào. Chui vào cái góc nhỏ của nó. Vậy là hôm nay... nó vẫn không tìm thấy một điều gì mới mẻ cho cuộc sống sau này.
Tầng 3, cô gái làng chơi tỉnh dậy sau một đêm bù khú. Thân con gái đem ra làm trò vui, có ai muốn đâu nhưng vì cái ăn nên phải thế. Cô khoác lên mình cái áo mỏng tang, chuẩn bị cho một đêm bất tận. Chẳng ai yêu thương cô, cô cũng chẳng quan tâm, đời nó bạc là thế. Vậy là hôm nay... cô lại tiếp tục cái kiếp "vợ của thiên hạ".
Tầng 2, ông giáo nghèo mệt mỏi nằm vật ra sàn. Những tưởng dạy học là một nghề thanh cao nhưng đời sống đạo đức suy tàn khiến ông nhận ra mình bất lực. Chứng kiến lứa học trò mình cố công dạy dỗ lần lượt đi vào băng hoại, ông thở dài ngao ngán. Vậy là hôm nay... ông tiếp tục day dứt vì vẫn chưa làm tròn thiên chức của một người thày.
Tầng 1, tay nát rượu la hét ỏm tỏi. Không ai hiểu vì sao hắn cứ say xỉn như thế. Chưa bao giờ nhìn thấy hắn tỉnh, mà có lẽ cũng chẳng bao giờ hắn tỉnh. Vùi đầu bên ly rượu, cuộc đời hắn cũng chông chênh như bước chân khi say của hắn. Vậy là hôm nay... hắn vẫn không tỉnh được...
Tầng trệt... đột nhiên tôi nhận ra, mỗi người trong chúng ta đều có những vấn đề riêng của mình. Và khi chứng kiến hoàn cảnh của người khác, tôi nghĩ dường như nỗi đau của mình vẫn chưa đến nỗi tuyệt vọng, rằng mình vẫn chưa phải là người bất hạnh nhất. Tôi muốn được làm lại nhưng quá trễ rồi, mặt đất đã ở trước mắt...
Tầng1, tầng 2, tầng 3... mọi người ùa ra vây quanh tôi. Ai đó thốt lên: "Đây là người sống cùng chung cư với chúng ta mà", "Chắc tuyệt vọng lắm nên mới như thế"... Họ đứng đó, nhìn vào tôi và có lẽ họ đang nghĩ: "Hóa ra mình chưa phải là người bất hạnh nhất".
Thế đấy, đứng trước nỗi đau của mình, ai cũng nghĩ mình thật nhỏ bé và lối thoát duy nhất dường như chính là cái chết. Nhưng tôi tin, chết chỉ là chạy trốn một cách hèn nhát thôi, nó chẳng giải quyết được gì ngoài việc đánh mất tất cả những gì còn lại, mà lẽ ra, với những thứ ấy, biết đâu sẽ làm được tốt hơn. Vì thế phải suy nghĩ kỹ trước khi nhảy xuống...
Tôi bừng tỉnh, chỉ là một giấc mơ... Thật tốt vì ít ra tôi vẫn còn cơ hội. Mặt trời vẫn sáng, tôi mỉm cười, bắt đầu tìm cho mình một lối đi, không bao giờ là quá muộn khi học được cách bước trên nỗi đau

                                                                           Theo Helichan