Chủ Nhật, 21 tháng 6, 2015

Gửi nghìn lời yêu thương



*************

                                                    Cảm ơn 


~ Có thể những dòng status không đủ để có thể viết hết lời mình...

Mình và bạn, 2 con người, 2 thế giới hoàn toàn khác nhau. Mình luôn bị cô lập về một phía, cô đơn...lạnh lẽo .Còn bạn thì khác, một con người hoàn hảo. Luôn vui vẻ, hòa đồng và rất dễ gần. Rồi thì một ngày, mình nhận ra rằng : " Chúng ta rất giống nhau ".
Ai cũng nghĩ bạn xuất thân từ một gia đình đầm ấm, hạnh phúc nhưng mọi chuyện không như tưởng tượng. Nhà nghèo, gia đình đông con. Cha bạn thất nghiệp, lại là một kẻ nát rượu. Mẹ bạn phải bán hàng rong ngoài đường giữa cái nắng ngay ngắt của Sài Gòn. Còn bạn phải đi thu gom phế liệu ngoài giờ học. Cuộc sống còn thiếu thốn rất nhiều. Mình đã vô tình biết được. Chỉ nghĩ thôi đã thấy nghẹn lòng. Mình may mắn hơn bạn rất nhiều. Gia đình khá giả, ba mẹ luôn yêu thương, chiều chuộng và mình lại còn là con một. Nhưng ba mẹ mình làm việc suốt ngày, không có thời gian trò chuyện, tâm sự cùng mình. Mình đã tự biết thân biết phận từ lúc còn học lớp 5. Mình có thể thấy rõ khoảng cách giữa mình và ba mẹ, nó rất xa. Bạn biết không, có đôi lúc ở nhà một mình. Mình đã khóc : " Con ghét ba mẹ, con rất ghét cả 2 người. Những con người không có trái tim ". Cuộc đời này sao lắm đau buồn. Mỗi mảnh đời là một câu chuyện, có lúc buồn, lúc vui. 

Mình và bạn chơi thân với nhau từ đó. Chúng ta luôn ngồi tâm sự bên nhau và bạn luôn là người hiểu mình nhất. Bạn đã cùng mình hun đắp những ước mơ, những khát vọng. Lúc cha mất, bạn đã tới chỗ mình. Bạn đã khóc rất nhiều, như một đứa trẻ. Mình an ủi bạn, mình không biết cách nào để bạn vui lên. Mình là con ngốc phải không ? Bạn thì khác, bạn luôn kể cho mình nghe những câu chuyện cười, hát cho mình và có lúc, bạn ru những câu hát " Ầu ơ ".
Dòng thời gian cứ trôi qua, đã 5 năm chúng ta trở thành bạn thân. Mình cứ nghĩ rằng, bạn sẽ mãi mãi bên mình . Nhưng... Mọi thứ đã bị phá vỡ. Hôm ấy, trong giờ học, bạn ngất lịm đi. Mấy ngày nay bạn xanh xao lắm. Rồi bác sĩ cho biết bạn đã bị HIV, giai đoạn cuối. Mình đoán được phần nào, chắc là lúc đi nhặt phế liệu, bạn vô tình giẫm phải kim tiêm đã qua sử dụng. Ông Trời thật độc ác. Mình khóc cho bạn, cho những kỉ niệm ngây ngô thời áo trắng. Rồi bạn nằm trong viện, khuôn mặt xương xương tái đi nhiều lắm. Nước da trắng, trông bạn rất đau khổ biết nhường nào. Bạn thương mẹ, thương em và đã khóc. 2 hàng mi đẫm lệ buồn. Bạn yếu ớt nói với mình :
" Có lẽ hôm nay là ngày cuối, cậu hãy giúp tớ thường xuyên ghé qua chơi với em tớ.  Nó thât sự cô đơn lắm, nó cũng bị người khác ruồng bỏ. "
 " Ừ, tớ hứa "
Ngoài cửa sổ, mưa đang rơi. Từng giọt mưa nhỏ, trong suốt. Óng ánh đọng trên của sổ. Chậu hoa hồng mình mua đã nở, màu đỏ thắm rất đẹp. Mùi hương của những bông hồng tỏa, dịu dàng và êm đềm. Những cảm xúc đang hòa lẫn vào nhau, rối loạn hơn bao giờ hết.

11 giờ đêm hôm ấy, bạn mất. Mình thất thần. Sáng hôm sau, đam tang cậu được tổ chức. Mình lấy tiền dành dụm, chỉ mua được một đóa hồng trắng và một tấm thiệp có ghi 3 chữ :  CẢM ƠN CẬU !

 Đã được 3 năm kể từ ngày bạn mất. Bây giờ nhìn lại quá khứ chợt muốn khóc thật to. Tại sao đến bây giờ mình vẫn cứ mơ thấy hình bóng của một ai đó, lặng lẽ đứng một mình trong đêm mưa. Mọi thứ giờ đã thay đổi nhiều lắm, nhưng tình cảm của mình dành cho bạn vẫn thế, vẫn mãnh liệt như ngày đầu.
Hương Giang
Bài hát: Arigatou- Kokia





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét